“Ta đã biết cách hạ giới, chúng ta hợp tác với nhau, sẽ không có gì thiệt thòi với ngươi đâu.”

“Theo như tin tức mà ta nghe được, gần đây, đã có rất nhiều người đang tìm cách hạ giới, hơn nữa, bọn họ đã có cách chính xác.”

Lâm Mang nhìn Viên Thiên Cương một cái, nhàn nhạt nói: “Đã có cách rồi, vậy tại sao tiền bối vẫn nóng lòng muốn hạ giới như thế?”

“Cho dù có là Ngũ Phương Vực sụp đổ đi chăng nữa, nhưng muốn sụp đổ hoàn toàn thì ít nhất cũng phải mất hàng trăm năm, với thời gian đó cũng đủ để hạ giới rồi mà?”

Thực ra, hắn đã đoán được Viên Thiên Cương đang nói đến vật gì rồi.

Chính là miếng ngọc bội có chất liệu đặc biệt kia!

Thế nhưng, hắn và Viên Thiên Cương chẳng có quan hệ gì sâu đậm, mặc dù đối phương đã để lại một bộ công pháp, nhưng cũng không có nghĩa là họ đã là bạn bè.

Những người đã sống hàng trăm năm như thế này, ai mà đoán được trong lòng họ đang nghĩ gì chứ.

Huống hồ, e rằng cách mà Viên Thiên Cương nói tới cũng chẳng đơn giản như vậy, nếu mà thực sự đơn giản như thế, với thực lực của hắn ta, hoàn toàn không cần phải tìm đến hắn.

Viên Thiên Cương bất lực thở dài, bưng tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm, bình tĩnh nói: “Lâm Thành chủ cũng đừng nghĩ nhiều, ta không có ác ý.”

“Lâm Thành chủ, ngươi có biết bí cảnh hạ giới từ đâu mà có không?”

Không đợi Lâm Mang trả lời, Viên Thiên Cương lại nói tiếp: “Bí cảnh hạ giới ra đời là vì Tứ Vực ở Thượng Giới sụp đổ.”

“Nói cho cùng, những bí cảnh kia chẳng qua cũng chỉ là một số mảnh vỡ của thế giới vỡ nát mà thôi.”

“Nhưng có một việc mà ngươi có thể không biết, khi Tứ Vực sụp đổ, có một số thứ đã rơi xuống hạ giới.”

“Là thứ gì?”

“Bản nguyên Thiên Địa!”

Viên Thiên Cương giọng trầm trầm nói: “Bản nguyên của thế giới vốn là lõi của một thế giới, cho dù là Võ Tiên cũng không tài nào có thể có được, nhưng Tứ Vực sụp đổ, một phần bản nguyên Thiên Địa cũng theo đó rơi xuống hạ giới.”

“Những Võ Tiên kia cố chấp muốn hạ giới cũng không hoàn toàn là vì muốn chạy trốn, có người đã sớm để mắt tới bản nguyên của thế giới này rồi.”

“Nếu có thể luyện hóa bản nguyên, thì thực lực của bọn họ sẽ tiến triển vượt bậc.”

Viên Thiên Cương nhìn Lâm Mang chăm chú rồi hỏi: “Võ Tiên cảnh có thể khống chế quy tắc Thiên Địa, thế nhưng, nếu Thiên Địa đều không còn nữa, thì Võ Tiên có còn là Võ Tiên không nữa?”

Trong lòng Lâm Mang hơi kinh ngạc.

Nếu không phải Viên Thiên Cương nhắc tới, thì hắn thực sự không biết có chuyện này.

Hơn nữa, e rằng, chẳng có mấy ai chịu nói về chuyện này, đều muốn ngậm miệng ăn tiền.

Viên Thiên Cương đứng dậy, nhìn tuyết lớn rơi xuống, ngắm bông tuyết tan ra trong lòng bàn tay, bình thản nói: “Thiên Địa sẽ sụp đổ, nhưng bản nguyên của một Thiên Địa thì sẽ không biến mất, bản nguyên Thiên Địa chứa đựng quy tắc khi thế giới mới hình thành, chỉ cần luyện hóa bản nguyên đó, đừng nói là trường sinh bất lão, nhưng đủ để sống gần vạn năm.”

Gió thổi lạnh lẽo!

Gió lạnh như cắt thổi tới từ bốn phương tám hướng, ngay khi chuẩn bị tới được đình thì đột nhiên dừng lại.

Trà nóng trong chén của Lâm Mang đã sớm nguội lạnh, nhưng dường như hắn chẳng hề nhận ra điều đó.

Cũng đúng, câu nói vừa rồi của Viên Thiên Cương đã khiến hắn bất ngờ.

"Cho nên, mục đích Viên Quốc Sư hạ giới là vì những bản nguyên của thế giới sao?"

"Đúng vậy!"

Viên Thiên Cương gật đầu thừa nhận.

"Đại Đường đã sụp đổ từ lâu, ta không còn ý nghĩ gì nữa, sự thịnh suy của triều đại đều là số mệnh, cưỡng cầu không được, nhưng một khi thông đạo giữa hai thế giới mở ra, những kẻ ở thế giới bên kia nhất định sẽ chịu họa vì phải tranh giành những bản nguyên đó."

"Ngươi cũng thấy được thực lực của Ngũ Phương Vực rồi đấy, nếu hạ giới, hậu quả của thế giới bên kia ra sao thì chẳng phải quá rõ ràng sao."

Lâm Mang im lặng một lát, nói: "Được!"

Nghe vậy, gương mặt Viên Thiên Cương cũng lộ ra vẻ vui mừng.

"Nhưng tiền bối vẫn phải đợi thêm một thời gian nữa, ta cần phải tìm thêm một người."

Người hắn muốn tìm dĩ nhiên là Trương Tam Phong.

Nếu Trương Tam Phong có thể trở thành Võ Tiên, với thiên phú của hắn, nếu có thể luyện hóa được bản nguyên của thế giới, hẳn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Viên Thiên Cương hiểu được nỗi lo lắng của Lâm Mang, nhưng vì hai người đã hợp tác với nhau, hắn cũng không ngại đợi thêm một chút.

Viên Thiên Cương để lại một chiếc ngọc bội có khắc phù chú, nói: "Nếu Lâm Thành Chủ chuẩn bị xong, có thể bóp nát ngọc bội này, ta sẽ tự biết được."

"Ngoài ra, trong ngọc bội này cũng chứa phương pháp hạ giới."

Lâm Mang sửng sốt, kinh ngạc nói: "Viên Quốc Sư không sợ ta phản bội sao?"

"Ha ha!"

Viên Thiên Cương cười lớn, sải bước đi ra khỏi sân, lớn tiếng nói: "Ta từng gặp vô số người, ít nhất vẫn có chút tự tin về việc này."

"Hơn nữa, chúng ta đã hợp tác với nhau, dĩ nhiên ta phải thể hiện thành ý của mình!"

Viên Thiên Cương bước ra, bóng dáng đã biến mất.

Lâm Mang nắm chặt viên ngọc, dùng một luồng nguyên thần lực thẩm thấu vào trong, rất nhanh đã hiểu được phương pháp hạ giới mà Viên Thiên Cương đã nói.

"Ba viên ngọc bội Thiên Địa Nhân..."

Trong lòng Lâm Mang đã khẳng định, đồ vật này đúng là viên ngọc bội mà hắn đã lấy từ tay Hoàng Giám Đình.

Nhưng hắn cũng không hoàn toàn tin lời của Viên Thiên Cương.

Biết người biết mặt không biết lòng, Đại Đường đã là chuyện quá khứ, Viên Thiên Cương cũng không có gì phải vương vấn ở thế giới bên kia nữa.

...

 

0.10116 sec| 2418.703 kb